|
Mình nhiều lần tự hỏi: Tại sao mình lại phải chấp nhận chung sống cả đời với một ông chẳng máu mủ ruột già gì, thói quen, tính cách khác hoàn toàn, làm đảo lộn thế giới của mình? Lại còn phải nấu cho ông ấy ăn, giặt quần áo, gấp quần áo cho. Rồi phải nghe tiếng ông ấy cằn nhằn, nói những lời càu nhàu khó chịu. Tại sao lại hi sinh tự do và hạnh phúc một mình một nhà, một mình một giường… giờ phải chia sẻ và dính mắc vào người này? Chồng mình là một mẫu người đàn ông trung bình bình thường - không tổng tài triệu phú, không bao nuôi, mình vẫn phải đi làm, và may sao vẫn còn có bố mẹ giúp đỡ. Cũng không soái ca, lao vào làm tất cả việc nhà cho vợ - nấu cơm, rửa bát, giặt quần áo, lau nhà… may mắn lắm trong 5 năm mới có vài lần tự giác làm. Những lần khác là vợ nhờ vả. Và nhiều khi, sau đó vợ vẫn phải đi theo dọn lại “tàn tích”. (có lẽ các chị em có chồng rồi đều hiểu và ở trong cảnh đó) Vợ chồng vẫn cãi nhau (dù tu tập cách mấy, vẫn đầy mâu thuẫn, nhiều khi lôi cả Phật Pháp ra cãi nhau=))))) Vẫn có những lúc tức điên lên, mệt mỏi, giận dỗi. Có lúc muốn quýnh nhau luôn, chỉ vì một việc: miếng thịt chín rồi hay chưa chín? Có những đêm thao thức không ngủ được. Vì những căng thẳng, mâu thuẫn chưa giải tỏa xong. Tự hỏi: sao lấy chồng khổ thế này, về mẹ nuôi cho sướng 😂 Nhoằng cái đã 4 năm cưới nhau. Đi đám cưới, nhìn những cặp đôi bước vào lễ đường với nụ cười rạng rỡ, những lời thề nguyện… vừa lạ vừa quen. Bỗng nhìn lại: mình đã đi qua một quãng đường thật dài. Sau những tranh cãi và vật vã - ngày hôm sau, Mặt trời lại lên, sóng biển trong lòng đã dịu lại - bỗng cảm thấy sự việc vừa qua cũng thật bình thường - như một cơn bão đến rồi đi, lòng người dậy sóng rồi lại bình an như lòng biển. Sau những lúc được tách nhau ra, nhìn lại, dăm ba việc nhà con con chẳng phải là vấn đề - điều quan trọng hơn là được ngồi lại lắng nghe, sẻ chia với nhau những tình cảm, tâm tư ấy - để được hiểu, được thương. Tiền bạc, tài chính còn chông chênh, eo hẹp, tương lai sự nghiệp còn nhiều gian nan… thật ra cũng chẳng phải là tận thế - chỉ cần chúng mình có nhau, đồng lòng và thương nhau, động viên nhau cố gắng học hành và làm việc. Giống như bố mẹ hay bảo: Thì ra, kết hôn hay không kết hôn, vẫn sẽ đem đến những bài học mà mỗi người cần học. Học hiểu mình, thương mình. Để hiểu người, thương người. Học cách bình tĩnh khi cáu giận. Học cách bao dung trước lỗi lầm. Học cách sống tri túc và biết ơn với những điều hạnh phúc giản dị nhỏ xíu mà mình đang có. Rốt cuộc, khi giận dỗi lên, mình quên mất Mình từng cảm động vì chồng dậy trước, nấu cơm rồi gọi mình dậy ăn. Từng rửa bát, dọn nhà, gấp quần áo, và cả... mắc màn... làm tất cả những việc mà khi mình giận mình không nhớ gì hết =))) Mình từng nghẹn ngào vì anh hi sinh việc khác để về mới mình trong những dịp đặc biệt. Mình từng mong manh sợ hãi run rẩy và dựa vào anh như thể đó là chỗ dựa duy nhất của mình. Anh từng ôm mình vào lòng khi mình đang tức phát khóc, và mình từng tan chảy khi anh vỗ về một tổn thương của đứa trẻ bên trong. Chúng mình từng có với nhau những ngày vui ra sao - những tiếng cười vô tri sảng khoái vì những điều ngớ ngẩn giữa hai người. Chúng mình từng say sưa bàn luận về thế gian, vạn pháp, về Vũ trụ, về sinh tử. Mình quên anh đã cố gắng dành cho mình những điều tốt đẹp nhất như thế nào. Và khi nhìn lại 4 năm qua, cả hai chúng mình đã trưởng thành hơn ra sao. Anh đã bắt đầu chủ động giúp vợ nhiều hơn, hiểu những cơn mood swing mỗi khi đến tháng của vợ. Hay biết khi nào vợ đói... Mình đã vượt ra ngoài vùng an toàn, dấn thân trên hành trình coaching - nhờ có sự tin tưởng, cổ vũ từ anh. Chúng mình cùng phụng sự nhiều hoạt động, nhiều chương trình, cùng nhau đi qua nhiều khoảnh khắc khó khăn và thử thách. Mình chữa lành nhiều mối quan hệ từng bị tổn thương - và anh cũng đang như vậy trên hành trình của anh. Chúng mình là tấm gương phản chiếu, để mỗi người thấy ra những khiếm khuyết, sai lầm của bản thân để mà cải thiện, để mà tốt lên. Có lẽ không có mối quan hệ nào có thể đem đến những kết nối sâu sắc, đào xới lên những tổn thương sâu sắc nhất, để rồi phải phá đi xây lại rất nhiều niềm tin, đôi khi là cả những gì mình nghĩ mình là - giống như mối quan hệ hôn nhân. Và cũng không có mối quan hệ nào lại kiên nhẫn (a.k.a. cứng đầu), nỗ lực cố gắng vì nhau nhiều như vậy - khi còn chẳng phải máu mủ ruột già. Hôn nhân là cơ hội để chúng mình nhìn sâu hơn chính mình, nhìn sâu hơn lẫn nhau, và chứng kiến sự chuyển hóa, thay đổi, phá kén... của nhau rất nhiều lần. Cũng có lần mình tự hỏi: Hôn nhân có mãi mãi được không? Nếu nó không mãi mãi, mình có nên cố gắng vì nó nữa? Ngay từ ngày đầu đến với nhau, chúng mình đã thuộc lòng bài học “vô thường” Chúng mình không biết tương lai sẽ đối mặt với những khó khăn thử thách gì nữa, không có điều gì đảm bảo chúng mình sẽ mãi mãi bên nhau không lìa xa. Mình đã trải qua quá nhiều tổn thương trong tình yêu để cũng luôn nghĩ cho mình một “đường lui”, luôn độc lập và không phụ thuộc vào bất cứ ai. Nhưng chúng mình biết một điều rằng, tất cả mọi điều kiện đến đều là cơ hội để mình tu tập: tỉnh thức hơn, trân quý hơn những gì mình đang có. Để chúng mình hiểu bản thân hơn, và mang lại nhiều giá trị hơn cho cuộc sống và xã hội xung quanh. Và dù thế nào, chúng mình cũng nguyện sẽ mở lòng chân thật với nhau - không giấu diếm, không trốn tránh. Dù nó khó, dù nó mong manh, đau lòng khi phải đối diện với những tổn thương của chính mình, và những rối ren đan cài vào tổn thương của người kia. Mình sẽ luôn tin vào chính mình, vào hành trình của mỗi người, tin rằng sự thật sẽ mang đến tự do. Niềm tin vào chính mình đó, bắt đầu cho mình sức mạnh - để yêu anh hết lòng, giống như mình đã yêu cuộc đời này. Và rồi mình tự trả lời câu hỏi: Ý nghĩa của hôn nhân thực sự là gì? Có lẽ chính là để mình hiểu hơn về chính mình, giãn nở hơn và vượt ra ngoài những giới hạn của bản thân - để được thực sự là mình - TỰ DO. Thật may mắn khi có Anh đi cùng Em trên con đường này! ------------ Mình biết, không phải ai cũng may mắn tìm được hạnh phúc ngay lần đầu tiên yêu, hay lần đầu tiên kết hôn. Nhưng đừng vì những khó chịu, căng thẳng đó, mà vội vã quay lưng ghét bỏ, từ chối tình yêu, nghi ngờ hôn nhân. Khi bạn mở lòng cho mình một cơ hội để học yêu, và để tình yêu thay đổi mình... bạn sẽ hiểu vì sao tình yêu tồn tại trên cuộc đời. và vì sao hôn nhân tồn tại trên cuộc đời ;) P/S: Nếu bạn cảm thấy bức thư này sẽ khiến ai đó mỉm cười, sẽ có ích với ai đó... hãy giúp mình forward (chuyển tiếp) bức thư đến họ nhé! Và nếu bạn được một người bạn tốt bụng nào đó gửi cho bức thư này - yay xin cảm ơn bạn đã đón nhận! Bạn cũng có thể đăng ký nhận những lá thứ "tình" hàng tuần từ mình - để được nuôi dưỡng tình yêu và biết cách xây dựng mối quan hệ bền vững hạnh phúc hơn! Nhận tin tại đây nhé. Nguyện chúc tình yêu và ánh sáng luôn trong trái tim bạn! Thủy Nguyễn - Certified Thriving Relationship Coach - Chuyên gia khai vấn về Tình cảm - Mối quan hệ được chứng nhận Truy cập các tài nguyên Miễn phí khác:
|
Đăng ký email để nhận những thông tin sớm nhất và ưu đãi "exclussive" dành cho Subscribers, nghe những câu chuyện, bài học riêng tư, những chiêm nghiệm cá nhân về true love của mình trong hơn 15 năm qua và trong cuộc sống hiện tại, giúp bạn nuôi dưỡng tình yêu và những mối quan hệ khỏe mạnh, lâu bền.
Noel này bạn định làm gì? Nếu muốn có một buổi tối nhẹ nhàng, lãng mạn và kết nối mà ko tốn tiền, chỉ cần bật laptop, ôm nhau trên sofa và xem một bộ phim tình cảm lãng mạn, thi thoảng thơm tóc, thơm má nhau, khen nhau xinh đẹp=))) là ngôn ngữ tình yêu đủ KPI cả 5 loại cho 1 tuần nhé. Đây là list 10 phim mình rất thích. Có nhiều bộ phim tình cảm hay nổi tiếng nhưng mình cũng ko cho vào=)) VD như 500 days of Summer. Tiêu chí của mình là không phải là phim nổi tiếng, sâu sắc, mà là nuôi dưỡng...
Khi yêu nhau mà vẫn giữ được “mình”, và vẫn chạm được vào “nhau” Thật ra, phần lớn vấn đề trong các mối quan hệ không đến từ việc “không yêu đủ”, hay “hết yêu nhau rồi” mà đến từ việc không phân biệt được ranh giới nào là lành mạnh, ranh giới nào đang vô tình làm mối quan hệ kiệt sức và xa cách. Một sự im lặng - có thể với người này sẽ cảm thấy đấy là lạnh lùng, xa cách, hành hạ. Trong khi thực tế, với người kia, đó lại là một nỗ lực để giữ gìn và hàn gắn. Một sự tức giận - có thể với người...
Nó đổ vỡ vì những rạn nứt nhỏ xíu mỗi ngày. Hôm vừa rồi đi đám cưới, nghe cô dâu chú rể đọc lời thề hẹn: “Anh hứa sẽ không vứt quần áo bừa bãi xuống sàn nhà…” Bất giác, mình đưa mắt sang chồng, cố nén nụ cười. Chồng cũng nhìn lại, bật cười theo. Chỉ có ai đã trải nghiệm cuộc sống hôn nhân mới hiểu: Những thứ nhỏ xíu như cái áo vứt dưới sàn… đôi khi lại là mồi lửa của cả một trận chiến. Có bao nhiêu cặp đôi từng chia sẻ bức xúc vì những việc rất nhỏ nhặt: vứt đồ bừa bãi, không rửa bát, không...